Chương 53: Không ai nợ ai
Trong hành lang u ám, lạnh lẽo, Nam Huyền và Lục Vi lặng lẽ đứng nhìn nhau.
Trong hành lang u ám, lạnh lẽo, Nam Huyền và Lục Vi lặng lẽ đứng nhìn nhau.
Đến khi Lục Vi cảm thấy gót chân run rẩy, lúc này mới phát hiện dưới chân không còn bóng dáng của những con tiểu yêu xanh lét kia nữa. Chúng sợ sức mạnh của Tiểu Long ngốc nghếch hay là… nghe theo mệnh lệnh của anh ta? Tại sao… hình bóng kia rõ ràng vô cùng quen thuộc nhưng cảm giác lại trở nên xa cách như vậy?
Lục Vi cắn môi, rất lâu sau mới thốt lên được một câu hoàn chình: “Nam Huyền, anh vẫn khỏe chứ?”
Vừa dứt lời, Vi Vi lập tức cảm thấy hối hạn, sao cô có thể hỏi một câu ngốc nghếch như thế được chứ? Tìm được chủ nhân thực sự của mình, trở về nơi thực sự thuộc về mình, hằng ngày không phải ngủ trên chiếc giường sofa chật kẹp kia nữa, cũng không bị ai uy hiếp sẽ vứt bỏ, như vậy có thể không tốt được sao?
Trước kia đã có biết bao kỷ niệm ấm áp cùng Tiểu Long ngốc nghếch, mà giờ đối diện với anh ta chỉ còn lại sự băng giá bao trùm, cõi lòng Lục Vi bất giác tan chảy. Nam Huyền bỗng nói: “Cô không nên đi lên nữa, mau quay về đi!”
Nghe thấy vậy, Lục Vi bỗng ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh nước chưa kịp lóe lên tia hy vọng đã bất ngờ bị giội cho một gáo nước lạnh tê buốt. Trong chớp mắt, Lục Vi thấy Tiểu Long ngốc nghếch búng ngón tay, cả hành lang âm u bỗng sáng trưng, trên vách tường, cứ cách mấy mét lại có một bó đuốc thắp sáng, kéo dài xuống tận phía dưới.
Lục Vi ngẩn ngơ đứng nhìn. Thì ra, hai tiếng “quay về” đó là bảo cô về bên cạnh Dạ Ly sao? Nhìn những ngọn đuốc lập lòe kia, khóe miệng Vi Vi khẽ nhếch lên tự trào. Cô vẫn luôn cho rằng, ánh sáng tượng trưng cho niềm tin và hy vọng, chứ chưa từng nghĩ có một ngày, nó cũng khiến người ta tuyệt vọng đến thế.
Thì ra, khi không còn thân phận chủ tớ nữa, tôi và anh chẳng còn chút tình nghĩa nào sao?
Vi Vi ngước mắt nhìn đốm lửa lập lòe mà lòng dấy lên bao suy nghĩ. Nam Huyền nghiêng đầu nói: “Ánh sáng dẫn đến trước cửa phòng cô. Tôi cũng ra lệnh cho lũ tiểu yêu kia không được phép đến gần cô rồi, nhân lúc người khác chưa phát hiện ra, cô mau về phòng đi!”
Lục Vi im lặng một lát rồi buồn bã lên tiếng: “Anh thực sự muốn tôi và Dạ Ly bên nhau như vậy sao?”
Cô vừa dứt lời, Nam Huyền bất giác khẽ nhếch môi, hai bàn tay giấu sau lưng cũng nắm chặt, nét đau thương lướt qua nơi đáy mắt, rất nhanh sau đó, anh ta khôi phục lại vẻ khách khí và hờ hững, lạnh lùng cúi đầu, nói: “Đêm đã khuya rồi, mời thiếu phu nhân về phòng nghĩ ngơi!”
“Thiếu phu nhân?” Lục Vi lùi lại mấy bước, bật cười, đây chẳng phải là cách xưng hô nực cười nhất sao, hơn nữa, những lời này lại được thốt ra từ miệng Nam Huyền, nực cười đến nỗi… cô bất giác cảm thấy lạnh đến thấu xương. Đây chính là báo ứng sao? Vi Vi trầm mặc suy nghĩ. Đã rất nhiều lần, Tiểu Long ngốc nghếch vô tình mà hữu ý biểu lộ tâm tư đối với cô, nhưng cô luôn lưỡng lự không quyết định, bởi cô còn có Quý Vân, còn có giấc mộng xa vời ấy. Mãi đến lúc Nam Huyền trở về bên cạnh chủ nhân thực sự, cô mới chợt nhận ra mình đã mất đi những gì…
Hít một hơi thật sâu, Vi Vi ngẩng đầu. “Nếu tôi không quay lại thì sao?”
Ánh mắt của Nam Huyền trở nên sâu thẳm, khóe môi hơi nhếch lên nhưng im lặng không nói một lời. Thoáng chốc, bầu không khí đông cứng lại khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Lục Vi cắn răng nói: “Nam Huyền, thả tôi ra đi! Coi như… nể tình chúng ta trước kia, lần này tôi nợ anh một ân tình.” Một cơn gió lạnh lại ùa vào, không gian yên tĩnh đến rợn người.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi dường như Lục Vi cảm thấy lồng ngực đau nhói, mới nghe thấy đối phương rầu rĩ nói: “Cô không nợ tôi. Nếu không có cô, mỗi lần tôi tỉnh giấc, không còn ai để chăm sóc cả…” Nam Huyền nhắm mắt, hạ giọng. “Cô đi đi, chúng ta không ai còn nợ ai.”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách không ai nợ ai_ _ _ _ _
Sau khi bước qua Tiểu Long ngốc nghếch, Vi Vi chạy một mạch lên tầng trên cùng mới lặng lẽ đưa tay lau hai bên má đã ướt đẫm nước mắt. Đúng là chẳng có ai ngốc như cô, ngay cả lúc đau lòng nhất vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ bỏ chạy, bước chân không chậm lại dù chỉ nửa nhịp. Đến khi thực sự mất đi điều gì đó vô cùng quan trọng, đến khi giữa hai người không còn mối lương duyên, đến khi không còn nhớ khuôn mặt anh ta như thế nào nữa, đến khi không còn đủ dũng khí quay người liếc nhìn nhau lần cuối… cô mới dám khóc thầm sao?
Những giọt nước mắt như hằng hà sa số những viên trân châu lăn dài trên hai gò má, Lục Vi ôm đôi chân tê cứng, ngồi bệt xuống bậc thang, kìm lòng để không phát ra tiếng nấc nghẹn. Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân: Không được khóc, không được khóc, từ nhỏ mẹ đã dạy, những gì không phải của mình thì không được giành lấy, cũng không được tham lam. Nam Huyền không phải của mình, anh ta đã trở về bên cạnh chủ nhân thực sự, mình nên vui thay cho anh ta, hạnh phúc thay cho anh ta mới phải.
Không được phép khóc, Tiểu Long ngốc nghếch và mình vốn không giống nhau, anh ta có thể sống cả nghìn năm, còn cuộc sống của mình lại vô cùng ngắn ngủi. Hai người vốn không nên quen biết nhau, chia tay mới là điều đúng đắn, hợp lý nhất.
Đừng thương tâm, đừng đau khổ, đây đâu phải là “thất tình”. Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Vân và Tùng Dung ở bên nhau, chẳng phải mình vẫn nói cười thản nhiên thế cơ mà? Nhưng… Quý Vân vốn chỉ là một giấc mộng đẹp, ngay từ đầu anh ấy đã không thuộc về mình, vết thương sau khi bị thất tình cũng đã phai màu theo thời gian. Cảm giác đó không hề giống lúc này, vì mình vẫn luôn tự tin rằng… Nam Huyền là của mình, vậy mà…
Không thể ngăn được những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, không thể gượng cười được một tiếng, cuối cùng Lục Vi cũng hiểu ra, mất Nam Huyền mới là nỗi đau đớn nhất đối với cô. Nhưng không thể quay đầu được nữa rồi, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm và nên làm chính là trở về nhà.
“Đúng, về nhà thôi!” Vi Vi lau nước mắt, từ từ đứng dậy. Bốn bề là một màu đen tối, chỉ có chút ánh sáng hắt thành từng vệt nhạt nhòa qua kẽ hở phía trên cánh cửa, chính là cánh cửa này. Vi Vi tạm thời gom hết những cảm xúc nghẹn ngào cất giấu vào đáy lòng, nín thở đẩy mạnh cánh cửa, trong đầu hiện lên biết bao ý nghĩ mơ hồ: đằng sau cánh cửa này hoặc là một pháp trận kỳ quái, hoặc là một thời khắc xuyên không, cũng có thể là…
Khi cánh cửa được mở ra, trong nháy mắt, tất cả ảo tưởng hoàn toàn biến mất. Đằng sau cánh cửa, Lục Vi còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng đã cảm nhận thấy một luồng gió lạnh ào ào thổi tới, mang theo cả tiếng sóng vỗ ì oạp và tiếng chim hót líu lo. Cô chậc lưỡi, trong lòng cảm thấy khoan khoái. Phong cảnh này, mùi vị này, lẽ nào mình đang đứng trước biển?
Nghĩ đến “biển”, Lục Vi bất giác vui sướng nhảy cẫng lên, hét vang một tiếng, muốn chạy nhanh đến. Cảnh tượng trước mắt cô là một bờ cát ngút ngàn, phía chân trời xa xa, trời và biển xanh biếc, nối liền một dải, trên tầng mây trắng lững lờ trôi, mấy chú chim hải âu dang cánh chao liệng, không ngừng cất tiếng kêu vang. Nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy đâu là đất liền.
Lục Vi vô cùng kinh ngạc, lắc đầu lẩm bẩm: “Thế này là sao?”
“Nếu vận khí tốt thì có thể trốn thoát được.” Thoáng chốc, câu nói không đầu không cuối của Dạ đại họa bất chợt hiện lên trong đầu Lục Vi. Vận khí tốt… Nói như vậy, cảnh tượng bên ngoài cánh cửa có thể tự thay đổi được ư? Liệu cô có may mắn chờ được đến cảnh đất liền hiện ra sau cánh của này không?
Nghĩ vậy, Lục Vi quay người, đang định bước qua cánh cửa, bất giác đứng chôn chân tại chỗ. Một cô gái xinh đẹp, duyên dáng, tóc đen áo xanh đang đứng bên cạnh cửa, chính là Dạ Lạc.
“Tại sao cô có thể…”
Dạ Lạc mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lục Vi. “Cô có thấy chỗ này đẹp không? Những lúc tâm trạng không tốt, tôi cũng đến đây để giải sầu. Có khi ngồi vẩn vơ nhìn ngắm những đám mây trắng bồng bềnh trên trời cao, có khi lại thích nhìn bờ biển mịt mờ, xa lắc. Ô, nói đến vận khí không tốt, đúng lúc Bách Diệp lại đang nằm sâu dưới đáy biển, vậy thì chẳng có gì thú vị cả.”
Lục Vi nhìn Dạ Lạc, chợt nhớ đến hành động chau mày của Dạ đại họa. Nói như vậy… lúc cô mở cánh cửa này, không bị chết đuối dưới đáy biển đã là vận khí tốt lắm rồi? “Cô vừa nói cái gì? Bách Diệp ư?”
Dạ Lạc lặng lẽ xoa cằm, mệt mỏi ngồi bịch xuống sàn, buồn bã nói: “Sau khi tôi và A Ly trưởng thành, phụ thân đã tặng Bách Diệp và Thiên Hoa làm quà sinh nhật cho chúng tôi. Đôi dị thú này có thể tung cánh bay lên trời, cũng có thể lặn sâu xuống đáy biển nên tôi và A Ly đều tự thiết kế tẩm cung của mình trên lưng chúng. Bọn chúng đi đến đâu, chúng tôi cũng theo ý chúng mà sống ở nơi đó. Đúng rồi, Bách Diệp chính là totem[1] được in trên tay cô.”
[1] Totem: vật tổ trong tôn giáo nguyên thủy.
Vi Vi bất giác nhìn xuống lòng bàn tay, Dạ Lạc thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Chúng tôi cũng không biết rõ Bách Diệp và Thiên Hòa thuộc loài linh thú nào, chỉ biết chúng đã sát cánh bên nhau từ hàng trăm triệu năm nay. Nếu bên nào gặp nguy hiểm thì bên kia nguyện dốc toàn lực truyền linh khí sang cho đối phương. Phụ thân tôi rất cảm động tình bạn giữa chúng nên mới cho thêu hình thú của chúng lên túi gấm thơm. Totem của cô tượng trưng cho giống cái Bách Diệp, của A Ly là tượng trưng cho giống đực Thiên Hòa.”
Lục Vi thấy Dạ Lạc chỉ chăm chăm kể chuyện tuổi thơ, không hề đề cập đến chuyện bắt gặp cô đang muốn chạy trốn, bất giác nhíu mày, hỏi: “Tại sao?”
“Hả?”
“Tại sao cô lại kể cho tôi nghe tất cả những chuyện này?”
Dạ lạc liếc mắt, lắc đầu, cười: “Vi Vi, cô biết không, kỳ thực, mối quan hệ vợ chồng giữa cô và A Ly không có cách nào chối bỏ được. Cũng như totem này không bao giờ mất đi.”
Lục Vi sững sờ, kinh hãi lên tiếng: “Thật sao?”
Dạ Lạc gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, ấm áp nhưng lại khiến người nghe run bần bật: “Trừ khi cô chết, A Ly mới khôi phục lại được thân phận độc thân.”
Dứt lời, lồng ngực Lục Vi vang lên những tiếng lộp bộp, nhất thời cảm thấy não mình như ngừng hoạt động.
Dạ Lạc chậm rãi đứng dậy, nói: “Nhưng cô thấy đấy, cậu ta lại chịu thả cô đi, cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn giết cô. Còn nữa, khi ở trong ảo cảnh, lúc nhìn thấy phiến đá nhân duyên và chiếc túi thơm có hình dị thú trên tay cô, Dạ Ly đã phát hiện ra kế hoạch của tôi rồi, nhưng chẳng phải cậu ta vẫn ngoan ngoãn cùng cô điểm chỉ vào bản “đăng ký kết hôn” đó sao? Ồ! Cô cần biết rõ một điều, tục lệ kết hôn của tộc chúng tôi hoàn toàn không giống con người, không thích nữa thì có thể ly hôn. Cậu ta và cô đã đường đường chính chính làm lễ totem, từ nay về sau, cậu ta chính là người của cô.”
“Tôi… người của tôi!” Lục Vi líu lưỡi, tròn mắt kinh ngạc. “Cô nói vậy là có ý gì?!!”
“Ý của tôi là… trừ khi A Ly tự tay giết cô, nếu không từ này về sau có xảy ra chuyện gì, hai người nhất định phải tương thân tương ái chung sống với nhau. Bất kể nữ ma đầu nào khi thấy totem trên tay cậu ta cũng phải tránh xa. Không dám lại gần.” Nói xong, Dạ Lạc nhìn Lục Vi, chớp mắt một cái. Lục Vi nghe mà cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tựa như… mối hoài nghi trong lòng đã tìm được lời giải đáp, nhưng cô vẫn không dám tin đó là sự thật.
“Tôi vẫn không hiểu cô đang nói gì.”
“Tôi đang nói gì ư?” Dạ Lạc che miệng cười rồi thở dài, nói: “Mặc dù tôi và cậu ta thường xuyên cãi lộn, ẩu đả, nhưng dù sao cậu ta vẫn là em trai bảo bối của tôi, lại là cháu đích tôn của dòng tộc, là trưởng tộc gấu mèo, sao tôi có thể bỏ mặc cậu ta được? Cô đừng nhìn vẻ trẻ con, yếu mềm, dễ xúc động hay bộ dạng quỷ kế đa đoan, tính cách gian trá đến nỗi có thể dọa người chết phải sống lại của cậu ta mà suy xét! Haizz.. Nếu người chị này không giúp cậu ta phá bỏ bức màn che đó thì có lẽ đến tận lúc cô hóa thành tro bụi cũng không phát hiện ra cậu ta có ý gì với cô?”
Nghe đến những từ cuối cùng, quai hàm Lục Vi suýt rơi xuống đáy biển. Nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng lúc trước của Dạ đại họa, cô không biết phải nói gì với Dạ Lạc. Tất cả thực sự là…
Quá! Biến! Thái!
Lẽ nào cô thực sự là nữ chủ nhân của tên biến thái này sao? Nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Quý Vân, Nam Huyền đã loạn hết cả lên rồi, bây giờ thêm Dạ đại họa nữa. Thật khiến cô đau đầu quá đi!
Vi Vi vò đầu, miệng há to rồi lại mím chặt, cứ như vậy, không sao thốt nên lời. Dạ Lạc thấy thế thì cười tươi như hoa. “Cô không cần phải như vậy! Ừm, tôi thừa nhận là… tôi có hơi quá đáng, đường đột và bá đạo khi giúp em trai mình thổ lộ tình cảm bằng cách đó, nhưng mục đích cuộc nói chuyện giữa tôi và cô hôm nay chính là cho cậu ta cơ hội, ít nhất cũng là cơ hội cạnh tranh công bằng với Nam Huyền? Được không?”
“A? Nam… Huyền? Cạnh tranh công bằng?” Giờ phút này, Lục Vi chỉ còn biết đứng ngây ngốc, bất động. Mọi thứ thực sự rối như một mớ bòng bong. Từ khi nào Dạ Lạc lại cho rằng cô và Tiểu Long ngốc nghếch… Quỷ thần ơi, có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không? Rốt cuộc trong mắt Dạ Lạc, cô là hạng người gì? Lấy một người, yêu một người sao?
“Tôi và Nam Huyền…” Lục Vi giật mình, đang muốn mở miệng giải thích liền nghe thấy giọng nói của Nam Huyền vang lên: “Lạc, khách mời đã đến!”
No comments:
Post a Comment