Nụ Hôn Của Sói - Chương 2

Chương 2: Không thể quay đầu lại
Câu chuyện này bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, khi ấy An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần chưa tròn mười tám tuổi…
Trong sòng bạc ồn ào, khói thuốc nghi ngút khắp nơi, mùi mồ hôi của đàn ông hòa lẫn mùi nước hoa sực nức của phụ nữ. Hàn Trạc Thần trong bộ đồ sơ mi trắng và quần bò đen, nhíu mày, tay nặn từng quân bài. Quân Át cơ như giọt máu đỏ tươi từ đôi mắt lấp lánh của hắn trượt xuống. Hắn nhếch lông mày, liếc nhìn anh cả Lôi đang rất hưng phấn ngồi đối diện, kiềm chế bức xúc muốn xé nát tất cả quân bài, rồi mở bài của mình ra…
Trong tiếng la hét chói tai, một xấp tiền hôi hám được đẩy đến trước mặt hắn, cô gái ngồi bên cạnh cười tít mắt, cọ sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay hắn. Hàn Trạc Thần thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn, mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta làm hắn thấy buồn nôn. Hắn đẩy xấp tiền về phía cô ta, cô ta lập tức buông tay hắn ra, tươi cười vơ lấy tiền bỏ vào túi.
Đây chính là xã hội đen, tội ác và dục vọng trần trụi, khiến người ta không thể chịu đựng nổi!!!
Tay Hàn Trạc Thần đặt dưới bàn nắm chặt lại. Hắn không thể giấu được nỗi buồn bực trong lòng nữa, vừa định đứng dậy rời đi thì vài tên tay chân dẫn một thanh niên đi vào.
Chàng thanh niên ấy mặc áo sơ mi trắng trong rất sạch sẽ và chiếc quần bò xanh đã bạc màu. Trong bầu không gian u ám, bộ quần áo sáng sủa, sạch sẽ của cậu ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hàn Trạc Thần. Hắn quan sát từ đầu đến chân chàng thanh niên, nhìn nước da nhẵn nhụi và ngũ quan sáng sủa thì có thể đoán cậu ta chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng với chiều cao 1m85, cơ bắp săn chắc và cái vẻ cao ngạo, không ai có thể phủ nhận cậu ta trông rất chững chạc!
“Đại ca!” Một tên đưa cậu ta đến trước mặt anh cả Lôi, cúi người xuống và nói: “Người mà đại ca cần đã đến rồi, hắn tên là An Dĩ Phong.”
Anh cả Lôi liếc mắt nhìn, tỏ vẻ hài lòng. Hắn vứt bộ bài xuống và đứng lên, nhìn chàng thanh niên tên An Dĩ Phong ấy một lúc. An Dĩ Phong nhìn anh cả Lôi rồi đưa mắt nhìn đám tay chân vây quanh mình, ánh mắt không chút sợ hãi.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Anh cả Lôi không trả lời, vuốt vuốt ống tay áo khoác màu xám, nhìn bọn tay chân. Bảy, tám tên lập tức hiểu ý, xông vào đánh An Dĩ Phong.
Sự việc bất ngờ khiến Hàn Trạc Thần giật mình. Theo phản xạ, hắn bật dậy định ngăn lại, không ngờ An Dĩ Phong không hề sợ hãi, nhanh chóng ra quyền đánh trả. Quyền pháp của cậu ta có tính toán trước sau, lực rất mạnh, xuất chiêu có tiến có lùi, rất nhịp nhàng, khác hẳn với kiểu đánh bạt mạng của dân xã hội đen bình thường. Đương nhiên, bảy, tám tên kia không phải đối thủ của cậu ta. Trong chớp mắt, chúng đã nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi.
“Khá lắm!” Anh cả Lôi vỗ tay tán thưởng. “Những cú đánh chuyên nghiệp như thế mà để đánh thuê cho bọn chủ sòng bạc vô nhân tính kia thì thật lãng phí!”
An Dĩ Phong đan mười ngón tay lại xoay xoay, không nói gì.
Anh cả Lôi lấy một chiếc túi du lịch từ dưới gầm bàn ra, vứt trước mặt An Dĩ Phong, nói: “Đây là mười nghìn tệ, sau này hết tiền thì cứ đến tìm anh.”
An Dĩ Phong cúi xuống nhìn túi tiền, cầm lên và hỏi: “Anh muốn tôi giúp việc gì?”
“Đi theo anh, anh sẽ không đối xử tệ với chú mày đâu.”
“Tôi không giúp anh giết người!!!”
Anh cả Lôi không giấu được vẻ thích thú, nhìn An Dĩ Phong.
“Chú em yên tâm, những việc chú em không thích làm anh tuyệt đối không ép.”
An Dĩ Phong nhướn mày.
“Dù anh có ép thì tôi cũng không làm.”
Vì câu nói này mà Hàn Trạc Thần bắt đầu thấy quý mến cậu ta, khá dũng cảm và thẳng thắn!
Anh cả Lôi vỗ vai cậu ta, nói với đám đệ tử của hắn trong sòng bạc: “Sau này tất cả chúng mày phải gọi nó là anh Phong.”
“Anh Phong!” Lũ tay chân của hắn đồng thanh hô to, kể cả mấy tên vừa bị An Dĩ Phong đánh cho nằm sóng soài ra đất.
Anh cả Lôi nhìn sang Hàn Trạc Thần từ nãy đến giờ im lặng không nói gì, ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Thần, mày bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám!”
Thực tế, còn ba tháng nữa hắn mới tròn mười tám tuổi. An Dĩ Phong nhìn hắn, chớp chớp mắt, cười rồi đưa tay ra: “Anh Thần!”
Hàn Trạc Thần nắm chặt bàn tay mạnh mẽ của cậu ta. Hắn không nói gi, lại nhin An Dĩ Phong một lượt từ đầu đến chân, một chàng trai chưa đến mười tám tuổi mà có tài như vậy, thẳng thắn và nhanh nhạy như vậy, nếu gia nhập xã hội đen thì tiền đồ thật rộng mở!
Tối hôm đó, An Dĩ Phong ngồi xem bọn họ đánh bài. Lúc bọn họ chìm đắm trong khát vọng tiền bạc, cậu ta khẽ bước đến bên cạnh Hàn Trạc Thần, nhếch miệng: “Anh Thần, em mời anh đi uống vài chén nhé!”
Hàn Trạc Thần đưa mắt nhìn An Dĩ Phong, nụ cười của cậu ta khiến người khác thấy dễ chịu, ánh mắt quảng đại như chứa đựng cả bầu trời, tuyệt đối không phải là hạng hèn hạ tầm thường.
“Được!”
An Dĩ Phong không nói thêm gì nữa, khoác túi du lịch trên lưng và đi ra. Hàn Trạc Thần chào anh cả Lôi một tiếng rồi ra theo. Gió đêm thổi đi mùi hôi hám trên cơ thể, hắn bỗng cảm thấy người nhẹ bẫng, khoan khoái hít thở.
Hắn đuổi theo An Dĩ Phong, hỏi: “Sao lại mời anh uống rượu?”
“Vì anh đẹp trai, nhìn vừa mắt.”
Hàn Trạc Thần không nói gì. Quá ba tuần rượu, An Dĩ Phong mới nói thật với hắn: “Vì lúc em bị bọn chúng bao vây, chỉ có mình anh đứng dậy.”
Hàn Trạc Thần nâng cốc, rượu đang sôi lên trong từng mạch máu, từng dòng nóng bỏng chảy vào khoang ngực cô đơn của hắn.
Đêm đó, Hàn Trạc Thần uống rất nhiều, kể cho An Dĩ Phong nghe rất nhiều chuyện trong giới giang hồ. Khi ấy, xã hội đen đang cực kì hỗn loạn, băng đảng có thế lực lớn nhất là Kỳ Dã. Chúng bá chiếm địa bàn bến tàu, chủ yếu là kinh doanh thuốc phiện và vũ khí quân sự. Đại ca trên danh nghĩa của Kỳ Dã là Trác Cửu. Hắn lăn lộn trong giới xã hội đen đã hơn bốn mươi năm, mọi người thường gọi hắn bằng cái tên kính trọng là Cửu thúc. Vài năm gần đây, hắn không quan tâm quá nhiều đến việc trong bang, mà người quản lý là con trai độc nhất của hắn – Trác Diệu. Trác Diệu là một tên rất hung ác, nham hiểm, kẻ không thể đắc tội nhất trong giới giang hồ.
Ngoài Kỳ Dã, thế lực của anh cả Lôi và đại ca Hoắc Đông cũng rất mạnh. Nhưng vì bọn họ có chút mâu thuẫn về địa bàn hoạt động nên vài tháng nay như nước với lửa, các anh em trong băng đảng động một tí là đánh nhau, chết rất thảm. Vì thế anh cả Lôi đang rất cần người…
An Dĩ Phong chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu từng chữ.
“Có người nói với em, tiền dưới lưỡi dao rất dễ kiếm nhưng không dễ tiêu.”
“Một khi dao đã chém xuống, ắt để lại sẹo.” Hàn Trạc Thần thở dài. “Xã hội đen cũng giống như một vũng bùn, một khi dính bẩn rồi rất khó rửa.”
An Dĩ Phong rót đầy một cốc, uống cạn một hơi rồi nói, giọng khàn khàn: “Hôm nay, bạn em bị người ta đánh chết trên sàn đấu… Trước khi lên sàn, nó đã ký giấy sinh tử, đến khi nó chết không được một đồng bồi thường nào. Mẹ nó đau lòng quá mà ngã bệnh, đang nằm trong viện, con trai nó mới được hai tuổi…”
Hàn Trạc Thần nhìn chiếc túi du lịch trong lòng An Dĩ Phong, tay trái cậu ta cầm chặt dây túi. Đây là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng Hàn Trạc Thần thấy túi tiền đó.
“Em không muốn đi đánh quyền thuê nữa, em không muốn lúc gần chết rồi vẫn có người ném đồ lên người mình, chửi là đồ rác rưởi!!!” An Dĩ Phong nói.
“Chọn con đường này thì liệu có tốt hơn không?”
An Dĩ Phong cười nói: “Ít nhất thì cũng được sống phong lưu, chết anh hùng.”
Có lẽ vì tuổi ngang nhau, tính cách tương đồng nên từ hôm đó trở đi, tình cảm giữa họ ngày càng thân thiết. Nửa tháng sau, họ dọn đến ở cùng nhau, cùng học cách hút thuốc, cùng học cách luyện dao, cùng uống rượu và nói chuyện đến tận khuya, gắn bó với nhau như hình với bóng.

No comments:

Post a Comment