Tình Sử Võ Tắc Thiên - 7

Tối hôm đó, một số triều thần họp riêng tại tư dinh Vô Kỵ. Vì hồi chiều họ được tin Lưu Sử bị bãi chức. Ông là cậu ruột của Vương hậu và từng giữ chức Trung Thư Lệnh.
Chính bởi Mị Nương đã bắt đầu hành động.
Trong buổi họp mọi người đều tỏ ý bất mản và quyết định sẽ tiếp tục tranh đấu.
Riêng Toại Lương định tâm sẽ ra mặt quyết liệt vào buổi chầu sáng hôm sau.
Cao Tôn lâm trào, mở đầu bằng câu nói của Mạnh Tử:
– Trong các tội bất hiếu, tội nặng nhất là không con nối dỏi. Vương hậu không có con trai, Mị Nương có hai đứa. Vậy ý trẫm đã quyết.
Toại Lương thong thả bước ra, quỳ trước bệ rồng, hai tay nâng thẻ ngà (thẻ này các quan đều phải cầm ở tay khi vào chầu), và chậm rãi tâu:
– Muôn tâu Bệ Hạ, thần muốn nhắc nhở Bệ Hạ về di ngôn của Tiên đế. Vả chăng lời thần đã hứa với người trước mặt Bệ Hạ. Nay Bệ Hạ quyết ý như vậy, thần cũng không còn gì để nói. Thần xin hoàn lại Bệ Hạ tấm thẻ hầu trào này. Xin Bệ Hạ tha thứ cho tội vô lễ của hạ thần.
Nói dứt, Toại Lương đặt tấm thẻ ngà trước bệ rồng, rồi lạy dập đầu xuống đất nghe binh binh để tỏ ý phản đối.
Cao Tôn rất kinh ngạc trưởc cử chỉ và lời nói vô lễ của ông. Vua chưa kịp nói gì thì một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vọng ra từ sau bức màn:
– Đem tên khốn nạn đó ra mà giết đi !
Vô Kỵ vội tâu:
– Toại Lương can gián Bệ Hạ chỉ vì bổn phận. Không nên trách phạt.
Cao Tôn phán:
– Hãy đem y ra !
Buổi chầu một lần nữa gián đoạn nữa chừng.
Toại Lương bị bãi chức Tả Bộc Xạ và bị biếm ra làm Thứ Sử tại một quận miền rừng núi đất Qui Châu, Hình phạt này thường áp dụng cho các đại thần phạm tội nghịch ý vua.
Toại Lương ra đi không ân hận điều gì. Ông chỉ buồn là không biết sẽ còn những chuyện gì xảy ra nữa.
Với sự giựt dây của Mị Nương. Cao Tôn có những quyết định táo bạo và độc đoán.
Vua không cần nghe lời các đại thần can gián.
Cao Tôn và Mị Nương để ý thấy trong buổi chầu mới rồi, Lý Tịch không đến dự. Có lẽ ông là người dễ bảo hơn mấy người kia. Hiện ông đã được phong làm Quốc công.
Cao Tôn đang cần một vị có tước nãy để làm lễ tấn phong Hoàng hậu.
Vua gọi ông vào để hỏi ý kiến.
Ông đáp:
– Ấy là việc riêng trong gia đình của Bệ Hạ, kẻ bề tôi đâu dám dị nghị gì.
Vua rất mừng, bèn xuống chỉ truất ngôi Vương hậu và phong cho Mị Nương làm Chánh Cung Hoàng Hậu.
Tin này đồn ra ngoài làm dân chúng rất xúc động và là đầu đề cho mọi người đàm tiếu. Họ còn thêm mắm thêm muối để biến câu chuyện thành một vụ bỉ ổi ghê gớm. Họ bảo tân Hoàng hậu từng làm vợ của vua cha. Bà đã đi tu và đáng lẽ bây giờ còn là bà vãi chùa Hưng Long ; bà có con với Vua từ hồi còn là nữ ni v.v… Vậy bà là một con điếm. Khắp các trà đình tửu quán, đâu đâu cũng có tiếng sầm sì, bàn tán.
Vô Kỵ nằm bẹp ở nhà, nghiền ngẫm nỗi buồn của mình.

Ngày lễ tấn phong được định vào tháng mười một, tức một tháng sau đó. Buổi lễ sẽ được cử hành cực kỳ trọng thể với đầy đủ nghi thức hơn cả lễ đăng quang của một vị Hoàng đế, để chứng tỏ Võ Mị Nương là Hoàng hậu chính thức. Vả lại, những gì xa hoa, lộng lẫy đều hợp với bản tính của Mị Nương.
Hứa Kỉnh Tôn, vị sử gia khôn ngoan của chúng ta, đương nhiên đứng ra phụ trách phần nghi thức của buổi lễ. Có đến hàng ngàn việc y phải lo trong vòng một tháng trời: lễ phục, xe, ngựa, ngọc ấn, âm nhạc, vũ công người giúp vui, tiếp tân, sửa soạn cho các Hoàng tử và Công chúa, sắp đặt triều thần. vv.
Ngày lễ tới. Tiếng đàn ca nhả nhạc tưng bừng. Chánh điện chật ních các vị đại thần.
Thị nữ đỡ Mị Nương ra. Trông nàng hôm nay thật lộng lẫy với chiếc vương miện đầy châu ngọc sáng chói và chiếc áo triều phụng rực rỡ ; hài và thắt lưng đều có thêu chỉ vàng như Hoàng đế. Từ cách ăn mặc đến cử chỉ trông nàng đúng là một bà Hoàng. Nàng rất điềm tĩnh và bình thản nhận lấy hộp Ngọc đường tỷ ấn do Quốc công Lý Tích long trọng trao tận tay (khôi hài thay, ngày sau chính nàng cho người phân thây vị Quốc công này). Sau đó nàng bước lên ngai Chánh Hậu. Các đại thần đều đến chúc mừng.
Theo sự xếp đặt đặc biệt, sau buổi lễ tại chánh điện, Võ Hậu sẽ ra mắt tất cả quần thần lại Bảo tháp ngoài Tây môn. Chiếc xe ngựa đặc biệt dành cho Hoàng hậu vào những dịp đại lễ đã sẵn sàng. Đây là một chiếc xe lớn, thân xe màu xanh và vàng, có tám cửa sổ lộng khung kính và màn che màu đỏ, nóc xe và thành xe sơn son, quanh xe có cắm nhiều lông chim trĩ (tượng trưng cho Hoàng hậu). Những con ngựa kéo xe cũng được trang điểm rực rỡ. Chiếc xe được dẫn đường bởi một toàn kỵ binh ăn mặc rất đẹp.
Khi tới Tây môn, Võ Hậu bước lên Bảo tháp và đứng lại lan can trên sân thượng.
Bá quan văn võ và sứ thần của các nước chư hầu đều quỳ dưới chân tháp. Tất cả đều mặc lễ phục. Những người ở hàng đầu lễ phục đỏ thẫm, dây lưng vàng dát ngọc, là các vương tước và các đại quan từ tam phẩm trở lên. Phía sau họ, những người mặc áo tím, dây lưng vàng, là các quan tứ phẩm, những người mặc áo tím nhạt, dây lưng vàng, là ngũ phẩm. Những người mặc áo xanh lá cây, dây lưng bạc, là lục và thất phẩm, v.v.
Võ Hậu mỉm cười để đáp lại cử chỉ cung kính của các bề tôi. Sau đó bà trở về cung để chủ toạ một buổi tiếp tân đặc biệt dành cho phu nhân của các quan và các sứ thần chư hầu tại nội cung. Các phu nhân đều thán phục phong thái và vẻ ung dung của Võ Hậu. Họ cố quên đi nguồn gốc của bà. Có người nhận xét miệng bà hơi rộng, chứng tỏ bàn tính tham lam. Có người lại sợ ánh mất sắc như dao của bà, ánh mắt của những phụ nữ rất cương quyết. Bà không bao giờ ngượng ngập, luôn luôn thích gặp và nói chuyện với mọi người, và nhất là thích nghe mọi người tâng bốc. Ngày lễ hôm nay bà đã phá bỏ rất nhiều lệ cũ.
Sau buổi tiếp tân, một tiệc yến được dọn ra để đải khách, có các đoàn ca vũ tới trình diễn.
Cuộc vui kéo dài tới khuya khiến vua cũng mệt phờ râu.
Hồi 5
Võ Tắc Thiên
Võ Hậu được tấn phong vào tháng 11 năm 655, khi bà được ba mươi tuổi.
Tên bà được đổi là Võ Tắc Thiên. Bà mong mỏi và đã đạt được địa vị tôn quí nhất của một người đàn bà. Nhưng tham vọng của bà không phải chỉ có vậy.

Không ai hiểu được đàn bà trừ phi đã cưới họ làm vợ.
Cao Tôn đã nhận ra điều đó rất sớm.
Chỉ một tháng sau khi chính thức cưới Mị Nương, Cao Tôn đã nhìn ra bản chất của bà. Tuy vậy, ông vẫn có cảm giác khoan khoái vì có một người giúp ông đắc lực từng chuyện nhỏ cũng như chuyện bên ngoài. Ông nhận thấy Võ Hậu không phải chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp như Triệu phi. Ông bắt đầu suy nghĩ về bà Quí phi này, cũng như về bà Hoàng hậu mà ông đã kết tội. Bỗng dưng ông cảm thấy tràn trề hối hận. Dù sao, ông cũng không để cho Võ Hậu thấy những ý nghĩ của ông.
Một ngày kia, Võ Hậu rời cung đi thăm vài người họ hàng. Cao Tôn bèn quyết định đi thăm hai người đàn bà đáng thương kia. Ông đi thơ thẩn về phía lãnh cung, trong lòng nóng nãy và có cảm giác như kẻ phạm tội.
Khi đến nơi ông thấy lãnh cung khoá kỹ, chỉ chừa một lỗ hổng ở bên cạnh để đứa cơm nước vào bên trong.
Thường thường các Hoàng hậu hay Cung phi có tội đều bị giữ tại lãnh cung, nhưng đâu đến nỗi bị nhốt giống tù như vậy.
Cao Tôn ghé miệng gần lỗ hổng và gọi:
– Ái hậu, ái phi ! Hai khanh đâu?
Một lát sau, giọng nói yếu ớt và buồn rầu của Triệu phi vọng ra:
– Sao Bệ Hạ lại gọi bọn thiếp như vậy. Bọn thiếp đâu còn là Hoàng hậu hay Quý phi nữa.
Ngừng một chút, Triệu phi lại tiếp, giọng có vẻ cầu khẩn:
– Xin Bệ hạ hãy vì nghĩa cũ mà tha bọn thiếp ra. Chỉ cần ra khỏi chốn này là bọn thiếp sẽ đội ơn Bệ Hạ muôn đời.
Cao Tôn cảm thấy bồi hồi xúc động. Ông an ủi:
– Hai khanh đừng lo. Trẫm sẽ liệu cách.
Cao Tôn quay về cung, tâm tư nặng trĩu. Ông cảm thấy vừa xót xa vừa hổ thẹn. Ông có biết đâu mấy đứa tâm phúc của Võ Hậu đã theo dõi ông và báo cáo cho bà biết ngay.
Võ Hậu thừa rõ ông là người yếu đuối về mặt tình cảm, nên bà đã tổ chức một hệ thống gián điệp hoạt động rất đắc lực. Tai mắt bà đặt khắp nơi để đề phòng những chuyện bất ngờ, ví dụ như chuyện vua đến thăm Hoàng hậu ngày hôm nay, hoặc chuyện vua lẻn đem ni cô nào đó vào cung để lật đổ bà, như bà đã từng lật đổ Vương hậu.
Khi Võ Hậu về tới cung, bà được báo cáo đầy đủ về cuộc viếng thăm lén lút của Vua.
Hiển nhiên Vua hãy còn nhớ tới người cũ. Bà sẽ cho họ biết tay.
Cao Tôn chưa kịp hỏi han gì, Võ Hậu đã chặn trước. Bà vặn hỏi vua về vụ xuống lãnh cung thăm Hoàng hậu và Triệu phi, nhưng Vua một mực chối. Cuối cùng Võ Hậu nói:
– Nếu Bệ Hạ không đi thăm họ thì hay lắm.
Võ Hậu không phải người có thể chấp nhận được việc vua đoái thương đến hai người đàn bà kia. Bà sẽ chấm dứt hành động này, không những để trả thù hai người đàn bà xấu số đó, mà còn cảnh cáo các cung phi, mỹ nữ khác. Bà sẽ cho tất cả một bài học. Là đàn bà, bà biết đàn bà nguy hiểm như thế nào.
Võ Hậu ra lệnh cho thuộc hạ đánh hai người đàn bà khốn khổ mỗi người một trăm roi. Sau đó bà cho chặt hết chân tay họ rồi ngâm trong hầm rượu.
Bà nói:

No comments:

Post a Comment